Một ngày

 

Ngày hôm ấy, vợ chồng tôi đã đến dự lễ hạ huyệt cho người em chú bác ruột. Buổi chia tay nào cũng buồn, nhưng ngày ấy cũng đã cho tôi nhiều ấn tượng thật đẹp, đáng nhớ. Hình ảnh đứa cháu trai quỳ trước mộ cha mình, dáng dấp sao cô đơn quá! Tôi cảm nhận sự trống vắng trong tâm hồn cháu vì từ nay mình vĩnh viễn xa cha. Tôi nhớ đến những khuôn mặt thân thương của bạn bè bà con gần xa cầm nén hương đến trước mồ từ giả em họ tôi. Vợ chồng hai người bạn, dù từ Việt Nam vừa bay về Đức ngày hôm trước, đã không ngại mệt nhọc lái xe từ Düsseldorf đến tiễn bạn lần cuối. Hình ảnh hai bạn ấy song đôi đứng trước mồ từ giả bạn tràn ngập thâm tình! Những người bạn của chị em tôi, xin tạ ơn các bạn đã đến. Xin mạn phép nhắc lại lời anh bạn "...mình cảm nhận được nụ cười khó quên của bạn nơi Chín Suối !".
 
Chiều hôm đó chúng tôi lái xe trở về Berlin. Khi còn cách Berlin khoảng 170 km thì trời đã tối. Chồng tôi lái xe vào một nơi để đổ xăng, lại phải qua một khúc quanh vắng vẻ. Bỗng dưng xe bị sụp vào một ổ gà, sau đó xem lại thì một bánh xe bị bể. Nhìn quanh đường vắng tanh, trời lạnh buốt. Chồng tôi phải gọi ADAC (tổ chức hỗ trợ khách có xe hơi) vì bánh xe gắng quá cứng không tháo ra được để thay bánh xe tạm thời. Một hồi lâu sao đó vẫn chưa thấy ADAC đến. May thay lúc ấy có một chiếc xe vận tải chạy đến ngừng gần xe chúng tôi. Chồng tôi ngỏ ý nhờ anh tài xế xe này giúp sức. Anh tài xế mặc áo khoác vào người rồi đến tháo bánh xe cũ, gắn bánh xe tạm thời vào xe. Anh làm việc rất nhanh nhẹn, rành rẽ. Sau khoảng 15 phút công việc hoàn thành, anh tài xế còn nhắc "Bitte nicht mehr als 80 km fahren" ("Vui lòng đừng chạy nhanh hơn 80 km"). Chúng tôi vui mừng và cám ơn anh thật nhiều. Anh tài xế vui vẻ từ giả chúng tôi, quyết từ chối không nhận tiền cám ơn.
 
Một ngày đáng ghi nhớ.

Kommentar schreiben

Kommentare: 0