Chuyện đời

 

Trong một thời gian ngắn vài ngày mà tôi chứng kiến ba sự kiện đáng ghi nhớ cho mình.

 

Cách đây vài ngày, một anh bạn mà tôi rất quý mến đã từ trần, sau một cơn bạo bệnh. Anh và tôi đã quen nhau lâu lắm rồi. Ngoài những đặc điểm của một con người tài hoa, yêu nghệ thuật, anh có tấm lòng thương gia đình, thương con, thương bạn và sống triệt để vì tình thương này. Tôi ít khi gặp anh, nhưng khi gặp nhau, chúng tôi thường có những buổi nói chuyện kéo dài không muốn dứt. Bây giờ anh đã ra đi. Tôi buồn và cầu nguyện anh ra đi nhẹ nhàng, mau siêu thoát về cõi vĩnh hằng bình yên. Tôi chấp nhận bây giờ anh không còn trên đời này nữa và không khổ sở tiếc nuối, vì biết không thay đổi được gì và đó là điều hiển nhiên.

 

Cũng trong ngày đó, cũng có một sự kiện liên quan đến một người bạn khác. Tôi quan anh rất lâu rồi, tuy không thân và tuy ở cùng tỉnh vẫn không gặp nhau thường về sau này, tôi vẫn quý mến anh. Thời gian ngắn sau này, nhất là cách đây vài ngày, tình cờ tôi có dịp làm việc chung với anh và một số người khác trong một dự án thiện nguyện nhỏ của bạn bè đề nghị. Qua dịp này, tôi phát hiện anh bạn này bỗng nhiên có những thái độ khác với ngày xưa nhiều, gây nhiều trở ngại không ngờ, đối với tôi, và vì vậy tôi thấy có trở ngại cho dự án. Sự phát giác này thoạt đầu làm tôi ngạc nhiên và thất vọng, vì những gì mà tôi cho rằng vì vậy mà có thiện cảm với anh ngày trước bây giờ không còn nữa. Nhưng khi suy nghĩ lại, những biến đổi không ngừng trong đời là điều hiển nhiên, dù tôi muốn hay không. Thì ở trường hợp này cũng vậy, một người thay đổi tính tình, thái độ cũng là điều có thể xảy ra, vì lý do nào đi chăng nữa. Nghĩ vậy, tôi chấp nhận sự kiện này, chấp nhận sự thay đổi này mà không thắc mắc, bức rức trong lòng, cũng không phê phán thái độ của anh. Để công việc thiện nguyện tiến triễn dễ dàng hơn và tôi khỏi bận tâm nữa vì những trở ngại nói trên, tôi rời dự án, dành phần cho người khác.

 

Cũng trong khoảng thời gian vài ngày này, sự kiện thứ ba xảy ra với một anh bạn khác nữa. Anh bạn này, tạm dùng tên A., cũng cùng bạn bè làm việc thiện nguyện. Trong vài năm sau này, nhiều xung đột xảy ra giữa anh với nhiều người bạn khác, đặc biệt với một anh, Tạm dùng tên B., đến nỗi anh không nói chuyện với anh này nữa. Trong những xung đột này, tôi cũng có những lời không mấy ôn tồn với anh, nhưng chỉ là một trường hợp nhỏ. Thế là anh chấm dứt nhiệm vụ chính của anh trong dự án thiện nguyện này. Gần đây, khi bạn bè trong dự án, trong đó có tôi, cần những thông tin của anh về dự án, vì anh là người đã nhận nhiệm vụ chính rất lâu trong dự án này, đã nhận được sự giúp đỡ của anh. Cách đây mấy ngày, cha của anh bạn B. có nhiều xung đột nhất với anh qua đời. Trong mailbox của nhóm bạn bè anh A. gửi lời chia buồn và hẹn ngày đến thăm anh bạn B. khi bạn bè có dịp gặp nhau. Cách đây một ngày, sự kiện này xảy ra. anh A. và B. gặp nhau cùng bạn bè, cùng chụp những bức hình lưu niệm. Một nghĩa cử rất đẹp! Anh A., một người theo đạo Phật từ lâu, đã cho tôi thấy rõ thế nào là từ bi hỉ xã, thương người, bao dung, vị tha, buông bỏ những gì làm nặng lòng, cùng vui với người.

 

Ba sự kiện, một bài học trong đời cho tôi: Chấp nhận những gì không thay đổi được, và sự đời thì thay đổi không ngừng, dù mình muốn hay không và mình cũng không ảnh hưởng được gì, và có lòng từ bi hỉ xã. Học được điều này, những gánh nặng trong tâm tôi không còn nữa. Tôi nghĩ anh bạn A. cũng đã thực hành sống theo bài học này và nghĩ, bây giờ anh A. sống nhẹ nhàng lắm!

 

Hôm nay là tang lễ một anh bạn tôi rất quý mến, đã quen nhau rất nhiều năm. Một anh bạn khác, mới quen được vài ngày nay, đã viết: "Hy vọng chị sống vui vẻ (sức khỏe là quan trọng nhất vì những "nhu cầu về vật chất chỉ là phù du thôi: Chúng ta đến từ cát bụi và cuối cùng sẽ lại trở về cát bụi thôi)". Tôi biết và hiểu điều này. Anh viết thêm: "Chúng ta có được những "việc thiện" để giúp đỡ những người "kém may mắn" thì cũng rất là tốt. Điều này tôi cũng biết và hiểu. Trên con đường làm việc thiện thì trong thực tế có thể xảy ra là không phải nhất thiết lúc nào cũng tốt đẹp như mình nghĩ hoặc chờ đợi. Ai cũng nghĩ "Chúng ta làm việc chung", có nghĩa là chúng ta không làm gì cho bản thân mình. Nhưng trong công việc chung vẫn có thể xảy ra những điều mình làm vì cái tôi của mình, thí dụ như không khách quan, ai cũng khăng khăng giữ ý kiến của mình, cho rằng nó đúng, nhưng thật ra vì tính chủ quan, bảo vệ cái "của mình", chứ không phải thực sự là như vậy. Thế là có xung đột xảy ra, "sống vui vẻ" mà anh bạn mới của tôi đã chúc, bay vèo đi trong giây phút.

Tôi nhận ra cho mình điều này: "Sống vui vẻ" thật sự là sao cho tinh thần mình trong sáng, không vướng bận những gì u tối, vẫn đục, có nghĩa là không bám víu gì cả, của tôi, của anh...Làm được như vậy chúng ta sẽ được giải thoát khỏi những vướng bận, xiềng xít nặng nề, tinh thần sẽ được sảng khoái, nhẹ nhàn, không một ưu tư! Đạt được điều này, chẳng những chúng ta sống được vui vẻ, mà mạng lưới bộ não có thể vận hành lưu loát, không có gì cản trở, và trí tuệ sáng tạo, tinh anh nhờ vậy được phát huy, tình thương cao quý bộc lộ. 

 

Sống vui vẻ là sao: Sống với tình thương cao quý, thương người, thương muôn loài, thương thiên nhiên, vui với niềm vui của người, của vạn vật, không bám víu, sống tự do. Từ bi hỉ xả.

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0