Một ngày đáng nhớ

Vừa qua, trên đường từ nhà ở Berlin, vợ chồng tôi đón Taxi đến phi trường để bay qua Paris. Người lái Taxi là một phụ nữ. Ngay từ đầu, tôi đã ấn tượng sự mạnh mẽ của bà. Nhìn bà tôi đoán chưa đến 60, cao, rắn chắc. Chúng tôi có hai kiện hành lý, mỗi kiện gần 15 kg và hai ba lô đầy ấp đồ. Bản thân tôi thấy chúng nặng nề lắm, vậy mà bà nhanh nhẹn khiêng từng kiện hành lý lên dễ dàng và chất nó vào thùng xe. Tôi đã kêu lên Ô bà mạnh quá!
Đường đến phi trường khá xa, bà  nói chuyện với chúng tôi rất tự nhiên. Tôi hỏi bà nhờ đâu mà mạnh khỏe thế? Bà nói có thể nhờ bà có một khu vườn ở gần phi trường cũ của Berlin. Bà thích làm vườn, chăm sóc cỏ cây. Bà có 5 người con và 9 đứa cháu từ 4 tới 14 tuổi. Tôi hỏi bà chạy Taxi có thu nhập tốt không. Bà nói cũng ổn và cho biết bà đã về hưu, lương hưu trí không nhiều, thỉnh thoảng muốn dẫn các cháu đi xem xi nê, ăn uống, nên cần những khoản chi tiêu, vì vậy bà chạy Taxi vài ngày trong tuần. Tôi nghĩ thầm và phục bà. Khi mới gặp bà và thấy bà mạnh mẽ, tôi ngỡ bà chưa 60, ngờ đâu bà đã về hưu giống tôi.
Khi đến nơi, chúng tôi trả tiền và tặng bà thêm tiền tip. Bà lễ phép cám ơn nhưng từ chối không nhận tiền tip, nói may mắn đã không làm phiền chúng tôi, vì bà đã nói chuyện nhiều. Tôi nói, những câu chuyện bà kể rất thú vị.
Tôi rất ngạc nhiên trước hành xử của bà và nể phục người phụ nữ lớn tuổi tràn đầy khí phách này. 
Khi bà mở thùng xe để lấy hành lý cho chúng tôi, tôi thấy một chậu hoa Hortensie (hoa cẩm tú cầu) to. Tôi nói, hoa này đang trong mùa, chắc chắn là được bà dành cho khu vườn của mình. Bà cười và nói không làm khác được.
Tôi đi vào phi trường mà còn ngoái lại nhìn người phụ nữ đặc biệt ấy. 
Đến 11 giờ tối chúng tôi mới đến phi trường Paris Charles De Gaulle, đến nơi đón Taxi thì kinh ngạc vì một chuỗi khách rất đông đang đứng chờ Taxi. Tụi tôi cũng tắp vào hàng chờ mà trong lòng phân vân không biết chừng nào mới đến lượt mình. Nhìn ra ngoài thì chẳng thấy bóng dáng chiếc Taxi nào đến rước khách. Coi bộ không yên, chúng tôi trở lại cổng chính của phi trường tìm đường đi xe bus. Ra đến cổng thì lại thấy vô số người đứng chờ. Có mấy xe bus chạy qua nhưng không đến nơi hotel của chúng tôi đã đặt phòng. Còn xe chở đến đó thì tối không chạy nữa. Trước tình hình khắc nghiệt này, tôi nói với ông xã chắc tối nay ngủ ở phi trường. Anh nói bỏ  phòng khách sạn đã trả tiền sao. Tôi nói đành chịu vậy thôi, dù khách sạn cách phi trường khoảng 5 km theo Google Maps, nhưng với hành lý và mệt mỏi rồi làm sao đi nổi.
Chúng tôi tuyệt vọng nhìn quanh, chuẩn bị tinh thần cho một đêm ngủ tại phi trường để chờ sáng mai văn phòng cho mướn xe mở cửa để vào lấy xe đã đặt. Một chiếc Taxi chầm chậm chạy tới, chúng tôi đưa tay ngoắc, dù trong lòng nghĩ chắc không được đón đâu, vì khuya rồi họ không rước khách nữa, nhưng cứ thử xem sao. Bỗng dưng chiếc Taxi dừng lại trước chổ chúng tôi đứng. Ông xã tôi đưa ông tài xế địa chỉ muốn đến. Rồi như phép lạ, anh gật đầu cho tôi biết ông tài xế nhận lời chịu chở chúng tôi. Như bắt được vàng, chúng tôi lên xe để được đưa về khách sạn. Dọc đường thì mới thấy biện pháp tính đi bộ lúc nãy đã bàn là hoàn toàn không thực hiện được, vì phải đi vòng rất xa, đường xá rất bất tiện để đi bộ.
Đến nơi ông tài xế còn chịu khó chờ chúng tôi yên ổn vào khách sạn check in được rồi mới chạy tiếp, vì đã khuya nên ông sợ khách sạn không có người ở lễ tân để nhận khách nữa, để nếu có gì ông chở chúng tôi đi tiếp. Chúng tôi cảm kích cám ơn ông lia lịa. 
Trong một ngày mà chúng tôi đã may mắn gặp gỡ hai con người đặc biệt, đáng được nể trọng, và may mắn được cứu khỏi cảnh "màn trời chiếu đất".
Paris, 29.6.23

Kommentar schreiben

Kommentare: 0