Thầy tôi

 

Thầy Nguyễn Kim Linh đã ra đi. Bao ký ức bỗng trở lại, sống động như ngày nào. Đã hơn 50 năm rồi, tôi cùng các bạn của lớp 12A9 đã được Thầy Linh dạy môn vạn vật, môn chính của ban A tụi tôi, để cuối niên học thi Tú Tài 2, hoàn thành 7 năm trung học ở trường Gia Long. Phải nói đây là một diễm phúc cho lớp tụi tôi, vì trong mười mấy lớp 12, thầy chỉ dạy lớp này. Trong thời gian đó, Thầy là Giám Đốc Nha Khảo Thí, trách nhiệm cao và vô cùng bận bịu. Thầy lúc nào cũng nghiêm chỉnh, thanh lịch, áo sơ mi trắng, quần và giày tây đen, tóc cắt ngắn, dáng dấp thanh cao, gương mặt đều đặn, quắc thước, nhân hậu, tất cả tạo nên một phong cách trang nhã, trung trực của một nhà giáo với chức vụ và trình độ cao, uy tín.

Thầy gọi bọn học trò tụi tôi là cô, nghiêm túc nhưng gần gũi, vui vẻ. Cách thầy dạy cho tụi tôi môn vạn vật khác với nhiều cách học tôi đã được dạy tới thời điểm đó: Chú trọng và nắm ý chính của vấn đề, không học thuộc lòng. Tôi nhớ rõ những bước đi mạnh dạn của Thầy, còn nghe tiếng giầy vang lên trong buổi trưa hè, trên các bậc tam cấp của sân trường khi Thầy, sau giờ dạy, rời lớp của bọn tôi ở dãy nhà bên trái của trường khi từ cổng đi vào.

Tôi rời trường Gia Long mùa hè năm 1972, xa Thầy, xa Cô, xa bạn, xa trường. Bao nhiêu năm bôn ba nơi xứ người, lập gia đình, có con, học hành thành đạt và có nghề nghiệp vững chãi. Tuy tất bật trong cuộc sống, nhưng tôi may mắn có cuộc đời ổn định, để rồi có nhiều dịp trở về thăm lại quê hương. Chúng tôi rủ nhau đi thăm Thầy Cô của trường cũ. Tôi nhớ hôm đó cô bạn của tôi tên T. đã chở tôi bằng xe Honda đến thăm Thầy Linh. Phòng khách nhà Thầy tôi gọn gàng, trang nhã, êm đềm. Rồi Thầy ra găp hai đứa tôi, tuy đã lớn tuổi hơn xưa nhưng dáng dấp Thầy vẫn thanh cao, trang nhã, áo sơ mi trắng, quần dài, tuy bây giờ trang phục của Thầy thanh thản hơn lúc còn làm việc. Tụi tôi khoanh tay chào Thầy và gửi tặng Thầy món quà. Trò chuyện cùng Thầytôi tìm lại người Thầy ngày xưa, thẳng thắng, quắc thước, trung trực, đơn giản, không muốn làm phiền rộn, bận bịu ai. T., bạn tôi nói „Thúy bây giờ nó là giảng viên đại học ở Đức đó Thầy“. Thầy khen: „Giỏi quá!“. Tôi nhớ hoài lời khen, giọng nói và gương mặt của Thầy lúc đó. Trong đó tôi cảm nhận một sự mừng rỡ thật lòng cho cô học trò của mình đã thành đạt, tôi cảm nhận tình Thầy trò êm đềm, ấm áp. Lúc ấy tôi rất vui vì thấy Thầy vui, vì đã không phụ công lao dạy dỗ của Thầy.

Đó là lần cuối cùng tôi đã gặp Thầy, cách đây đã nhiều năm. Nghe tin Thầy mất, cảm giác tôi rất lao xao, cứ nghĩ rằng Thầy mình, người Thầy thân yêu, sẽ sống mãi với mình, như ngày xưa thời áo trắng sân trường. Tôi cứ nghĩ một ngày nào đó sẽ lại được thăm Thầy, rồi Thầy trò lại hàn huyên tâm sự.

Nhưng Thầy đã ra đi rồi. Em tạ ơn Thầytôi tạ ơn đời đã cho tôi diễm phúc là học trò của Thầy, được Thầy dạy dỗ làm người.

 

Berlin, 17.6.2023
Phạm Ngọc Thúy

Kommentar schreiben

Kommentare: 0