Tình cờ

Hôm nay trên đường chạy xe đạp về nhà, tình cờ tôi đi ngang qua một tiệm có bảng hiệu "Obst und Gemüse" và thấy bày bán những chậu rau rất tươi ngon, nên ghé vào để mua. Đến gần cửa tiệm tôi gặp một anh đi từ trong tiệm ra, nhìn nét mặt tôi đoán là người Việt. Tôi gật đầu chào anh rồi đi vào tiệm. Nhìn bà chủ tiệm tôi biết hôm nay mình gặp đồng hương rồi, một điều mà trước đó tôi không ngờ đến. Tôi hỏi bằng tiếng Đức, cô là người Việt phải không. Cô cười nói phải. Thế là đồng hương gặp nhau rồi. Cô hỏi tôi cần mua gì và chỉ dẫn tận tình món tôi muốn tìm. Tôi hỏi, em có rau răm không. Cô suy nghĩ một chút rồi nói gì đó với anh cùng đứng bán trong tiệm, tôi không nghe rõ lắm. Rồi anh này mang một túi đồ tới đưa cô, cô mở ra thì tôi thấy một bó rau răm khá to. Cô hỏi chị lấy không? Tôi trả lời nhiều quá, tôi lấy một phần ba thôi. Cô tách ra và bán cho tôi. Cô nói, thật ra rau này em mua để tự dùng chứ không bán. Tôi thấy vui vui trong lòng. Tôi chợt nhận ra điều này: Mỗi khi tôi vào tiệm nào đó và chủ tiệm là người Việt, tôi đều được đối xử tốt, như được bớt giá tiền, hay như hôm nay, được chia sẻ món mình cần dù không là món để bán.
Dẫn xe đạp ra về, đi dọc theo con đường đầm ấm trong buổi trưa cuối hè, tôi được một cặp vợ chồng người Đức vui vẻ tránh chổ cho tôi đi qua. Tôi vui vẻ nói vielen Dank và được đáp lại, cũng rất vui vẻ, bitte schön.
Tôi ra về mà thấy ấm cả lòng.
Buổi chiều, tình cờ, lại tình cờ, tôi xem được trên mạng một câu chuyện của hai người bạn tâm sự với nhau, vì một chuyện không hay đã xảy đến cho họ. Một người nói, em biết không, em cứ xem tâm mình như nước. Nếu ai đó dùng nước giặt đồ dơ, nhưng nước không nghĩ mình bị dơ bẩn. Đó là tâm định. 
Những sự kiện tình cờ

Kommentar schreiben

Kommentare: 0